Hạ Lăng mở to mắt, đập vào mắt là một trương xa lạ mặt.
Một cô gái mặc một bộ trang phục luyện vũ đạo màu trắng, nửa quỳ nửa ngồi ở bên người nàng, nôn nóng nói cái gì đó. Qua một hồi lâu, cô mới miễn cưỡng nghe rõ —— “Tinh lăng, tinh lăng, cậu có khỏe không? Có nào không thoải mái hay không?”
Tinh lăng……?
Tinh lăng là ai……?
Cais tên xa lạ, còn có cô gái trước mắt có gương mặt xa lạ, thanh âm xa lạ, làm cho Hạ Lăng hoảng hốt. Cô dám xác định, chính mình không phải cái gì tinh lăng, càng không quen biết cô gái đang nôn nóng trước mắt.
Đầu thực đau.
Nàng vốn tưởng rằng chính mình đã chết, sân khấu ngoài ý muốn bị mất điện, trong bóng tối, không biết là ai hung hăng đẩy cô một cái, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, từ trên đài cao mời mét rớt xuống, rơi xuống một tầng xi măng lạnh băng cứng rắn, đầu bị một cây thép bén nhọn đâm thủng, máu cùng óc bính đầy đất.