Giữa hai chúng ta chính là từ nhỏ đã bên nhau, em thấy anh lúc còn là con nít, cùng nhau thề non hẹn biển, anh gặp em nơi ồn ào tấp nập, hứa sẽ đi đến cuối đời.
Anh biết không, em không sợ gì cả. Điều duy nhất khiến em sợ hãi chính là em và anh giống như hai đường thẳng giao nhau, chỉ gặp nhau tại một điểm rồi mãi mãi không chạm vào nhau nữa.
Có người hỏi em tại sao lại muốn nhận đau khổ trong khi có thể vui vẻ?
"Vì đau đớn sẽ nhớ lại quãng thời gian vật vã trưởng thành"
Lại có người nói với em rằng vì sao chỉ yêu anh trong khi ngoài kia có rất nhiều người như anh?
"Vì chỉ có anh mang lại cảm giác đặc biệt cho em"
Lại có người hỏi em, vì sao biết rõ đã đánh mất mà năm đó lại cố chấp kiếm tìm?
"Bời vì em với anh là người bạn bên nhau từ nhỏ, em yêu anh và anh cũng vậy, dù không gặp lại cũng chỉ muốn lúc anh quay đầu có thể thấy em"